Ngôi nhà với giàn gấc lủng lẳng trước sân nhưnhững chiếc đèn lồng
xanh đỏ đầy gai là nhà mới của tôi. Khuôn viên tòa biệt thựxinh xắn gói
gọn trong ráng chiều màu cam dịu giống như tòa lâu đài nhỏ trong mộtbức
tranh truyện cổ. Đón tôi ở phòng khách, dượng tôi cười hiền, xoa xoa
đầutôi như một đứa trẻ bé bỏng. Dượng nhìn mẹ trìu mến và trao đổi điều
gì với mẹqua ánh mắt. Mẹ khẽ nhích tay tôi lên. Một thoáng ngập ngừng
rất nhanh, tôi cúingười. Lời muốn nói lung bùng trên đầu lưỡi, cuối cùng
nó cũng bật ra được haitiếng trọn vẹn:
- Thưa ba…
Ông kéo tôi vào lòng, vỗ về lưng tôi và cấttiếng sang sảng:
- Chào con, con gái!
Vừa lúc gục cằm mình lên vai ông, một cảmgiác rất thật dịu dàng lan tỏa bên tôi. Tôi ở trong vòng tay dượng mà run rẩy. Baonhiêu lâu để được ôm ấp bởi một bời vai vững chãi như thế, mà rồi như thế sẽ đượcbao lâu. Người đàn ông này thực sự có thể tin yêu được phải không? Một ngườicha ư, hay đó là một gia đình ?
~~~~~~~~
Chị tựa người lên mép cửa, quay lưng về phíatôi. Tấm kính cửa sổ trong phòng hắt lại phía tôi một gương mặt mờ ảo nhờ nhờ -một dáng người nhỏ bé đầy kiêu hãnh. Tôi thấy chị đang nhìn tôi. Và tôi bị thôimiên bởi cái nhìn đó.
~~~~~~~~
Mẹ tôi nói rằng ba tôi muốn tôi ở chung phòngvới chị. Mặc dù ngôi nhà này không thiếu phòng cho tôi nhưng theo những gì mẹtôi nói thì ba muốn tôi và chị gần gũi nhau hơn. Tôi hơi dợm mình bởi ý tưởngđó. Tuy vậy tôi chẳng thắc mắc thêm bởi tôi cũng không muốn phải ở một mình. Dọnđồ vào phòng, tôi không khỏi ngạc nhiên bởi sự đơn giản trong cách bài trí. Mộtcái giường gỗ trầm. Một tủ quần áo. Bốn bức tường treo đầy giấy khen. Bàn họckê ngay ô cửa sổ nhìn ra ngoài ngõ phố. Một vài bông hoa gấc cuối mùa màu vànglợt vươn vào khung cửa. Không gian đủ rộng cho hai người và hoàn toàn thênhthang cho một người. Tôi đến bên cùng mẹ sắp xếp đồ đạc của mình. Cũng không cónhiều lắm và tất cả những chỗ dùng chung chị đều đã xếp gọn gàng cả cho nên tôikhông tốn nhiều thời gian để khiến mọi thứ tươm tất. Mẹ tôi vuốt nhẹ tóc tôi. Rấtlâu rồi tôi không có cảm giác được ở gần mẹ lâu như thế dù cho tôi mới gặp mẹchưa đầy nửa ngày. Có lẽ cảm giác về tương lai có thể giúp kéo dài hiện tại vìtôi đang biết rằng rồi đây tôi sẽ được ở bên mẹ ngày ngày. Sẽ không còn nhữngsáng dậy thật sớm tiễn mẹ đi. Lâu thật lâu, nửa năm… có khi đến một năm…
- Đừng sợ chị con nhé, nó là một đứa trẻ tốt.
Tôi chưa hiểu ý mẹ muốn nói gì. Rằng chị tôisẽ khùng lên cau có với tôi hay nhiếc mắng tôi ư? Và tôi đừng vì thế mà ghét bỏchị? Hóa ra, có những sự thực mình nên chấp nhận rằng nó không như ta mơ tưởng.Tôi vui lòng nghĩ như thế bởi mơ hồ nhận ra, cái mẹ tôi cần bây giờ chỉ là một nơibình yên cho cả mẹ và tôi, để những quá khứ của năm tháng, sự mất mát ba để lạitrong tim mẹ, bươn chải và xa cách giữa hai mẹ con tôi dừng lại hết. Mẹ chỉ cầntôi được an tâm. Nhưng dẫu mẹ có không nói gì chăng nữa, tôi cũng đã sẵn sàng đểchịu đựng và không ghét bỏ chị. Hơn ai hết, tôi cũng mong mẹ được an tâm.
Sau bữa cơm chiều, gia đình tôi trò chuyện một lát rồi ai về phòng
người nấy. Bỗng nhiên tôi lại cảm thấy mình có chút e dè. Tôi sẽ đón
nhận người chị mới, thế nào đây?
- Em cần thêm tủ để sách không ?
Tôi lắc đầu.
- Ngủ chung không sao chứ?
Tôi lắc đầu.
- Chịu được điều hòa không?
Tôi gật đầu.
Chị nheo nheo mắt nhìn tôi:
- Lại đây nào !
Tôi líu ríu chạy đến.
- Em sao thế? Sợ à?
Chị đặt hai tay lên sát tai tôi, nhìn tôi soi xét. Khuôn miệng nhỏ nhắc mấp máy những tiếng như thì thầm. Tôi ù cả tai đi và cảm giác như mình đang bị dẫn dụ bởi những tiếng nói ma. “ Không, không, không” . Tôi ngập ngừng trong óc như vậy nhưng đầu tôi vừa lắc vừa gật lia lịa và mặt mày méo mó thành một thái độ khó hiểu. Tôi mếu máo khóc như bị đánh đòn. Quá bất ngờ, chị cuống cuồng lấy tay bịt miệng tôi và vụng về dỗ dành:
- Yên nào, chị có làm gì đâu…
Mãi tới khi tôi cố nuốt những tiếng gào thành tiếng ư ư trong cổ họng, chị mới buông tay khỏi tôi. Rõ ràng là chị chưa hề quát nạt đánh mắng tôi như tôi có thể tượng tượng, thế thì sợ cái gì, khóc cái gì. Tôi không biết, tôi chỉ biết sợ và bị quên hết những cố gắng tự hứa hẹn trong đầu. Đứng nhìn tôi sững lại một lát, chị cầm theo một tập vở và bỏ ra khỏi phòng. Tôi ở lại, thẫn thờ nghĩ rằng mình là một đứa nhà quê yếu đuối lại rất hay ăn vạ chăng. Tôi trèo lên giường rấm rứt khóc. Phần tôi muốn chạy ngay đến chỗ mẹ, phần tôi lại không muốn mẹ phải lo lắng vì vừa mới đây mẹ tôi còn dặn tôi đừng sợ. Chẳng biết phải làm gì, tôi nằm xuống kéo chăn trùm kín mít, lạy trời cho giấc ngủ đến nhanh. Trước khi chị quay trở lại, tôi không muốn một cảm giác nào thêm nữa.
***
Trí nhớ của tôi về những ngày sống với chị sau đó là tối sẫm. Nhưng đừng vội nghĩ đến điều gì bi thảm quá như đánh đập hay đại loại thế bởi vì tôi vẫn sống rất tốt trừ một điều: Chị tôi có một cuộc sống thật hoàn hảo. Hoàn hảo theo cách hiểu của tôi là một kiểu miêu tả hoa mỹ một cách vụng về về sự đủ đầy. Chị không phải xinh đẹp lắm nhưng có một khuôn mặt nhìn vào rất dễ mến. Chị không phải người quá hoạt bát hòa đồng nhưng cũng có nhiều đủ bè bạn để đi học chung, ghé nhà chơi mỗi dịp đặc biệt. Chị không học quá siêu sao nhưng đủ thành tích để gọi là học giỏi, biết mỗi thứ một chút để gọi là uyên bác. Chị ngoan ngoãn với cha mẹ, khéo léo với mọi người để hai người họ tin tưởng hoàn toàn vào mọi quyết định của mình …
Và bởi tất cả những điều như vừa đủ đó, trong chị dường như không có thiếu vắng điều gì. Thế tôi gọi là hoàn hảo. Chỉ khi một con bé nhà quê ngốc nghếch tôi xuất hiện, tôi như mặc định là một phần thừa đeo dính bên ngoài thế giới của chị: không dứt ra, cũng khó bước vào được. Mẹ tôi dù sao cũng là mẹ, còn tôi – gia đình cũng có thể chẳng cần em. Giả thiết tôi chẳng là phần nào cũng được đi nhưng giả thiết đó thật là buồn nếu nó trở thành sự thật. Bởi chính tôi từ khi đặt chân vào ngôi nhà này đã mong muốn rất nhiều được làm một phần đúng nghĩa trong của cái thế giới đó. Nếu tôi trò chuyện với chị, chị sẽ vui vẻ đáp tôi, nhưng nếu tôi không, chị cũng có thể cả ngày chẳng nói với tôi câu nào. Nếu tôi ôm chị khi ngủ chị sẽ vòng tay ôm tôi, nhưng nếu tôi không, cả đêm tôi có thể lạnh rất nhiều vì khoảng trống phía sau lưng. Nếu tôi hỏi bài chị chị sẽ tận tình giảng giải cho tôi hiểu, nhưng nếu tôi không, chị vẫn sẽ chăm chú vào những cuốn sách của mình… Mọi chuyện xem ra vẫn còn tốt bởi dù sao chăng nữa chẳng phải tôi, chứ không phải chị, mới là người kiểm soát mọi tình huống hay sao? Thế nhưng bây giờ tôi mới biết, khi chúng ta ngưỡng mộ một cái gì sẽ nảy sinh ý trân trọng và gìn giữ. Đôi khi trước những lúc muốn cất tiếng gọi chị, tôi lại cảm giác có cái gì ngăn mình lại và bảo tôi hãy tự làm đi, một mình. Cứ như thế tình cảm chị em tôi trở thành một kiểu chị em vô cùng kì quặc, tuy yêu thương mà lại yêu thương hờ hững, đầy xa cách và khách sáo. Nó khiến hai chúng tôi khó gần gũi nhau như ba tôi lo lắng, khiến tôi sợ hãi khi ở gần chị như mẹ tôi lo lắng. Sợ một sự động chạm có thể phá hỏng điều mà ta mến yêu. Tôi vì sợ, vẫn đứng cách chị một bức tường.
-----------------
Còn chị vì một giá trị nào đó, không cần tôi lại gần.
---------------
Mùa xuân ba tháng của tôi giãn nở theo mọi hướng: dài ra, rộng ra, sâu thẳm khiến tôi thấy mình càng ngày càng bơ vơ trong mùa ấy. Có một ngày như hôm nay, tôi vui vì hoa trắng rụng đầy sân, buồn vì đi học bị một chiếc xe máy quẹt vào mình chửi vài câu thô thiển, nhớ một mùi khói đượm hương khi ngang qua một ngôi đền chẳng rõ tên…
Hình như tôi đang tập dần để buồn vì những cái không đáng buồn, vui vì những cái không đáng vui, nhớ những cái không đáng nhớ…
Còn những thứ thực sự khiến mình rung cảm đã không còn gặp lại nữa. Có phải đó là lối sống của một người không phải thuộc về nơi phố thị ? Đưa mắt qua khung cửa sổ nhìn dòng người chật ních ngoài phố, xe cộ, bụi bặm, ồn ã … thật là một cảm thán khó nói ra. Tôi gục đầu xuống mặt bàn nhìn theo con chữ nhảy múa. Những con chữ vo tròn sự lo lắng về việc học hành làng nhàng của tôi thành một khối nặng. Tự nhiên thấy sao mình lại trở nên xa lạ thế, cứ như mình đang chẳng còn là mình. Làm thế nào để có một cuộc sống ăn nhập với không gian này? Làm thế nào để khỏi cảm thấy lạc lõng ở chốn đông người? Làm thế nào để chạy thật nhanh mà không có cảm giác bị bỏ rơi? Tôi không biết.
Cây bút trong tay tôi bắt đầu xiên xéo, viết bậy bạ. Và tôi chẳng buồn quan tâm. Phía bên kia bàn, chị tôi vẫn miệt mài viết trên cuốn vở của chị. Bàn tay chị di di trên trang giấy, những nét chữ nghiêng nghiêng chảy như nước nguồn. Viết không ngừng tay, viết không cần nghĩ, viết không nhìn ngang dọc, viết như trong đầu tự nó trào ra. Chị viết cái gì vậy chứ? Tôi ước ao bao nhiêu có đôi tay viết kia, cái đầu nghiêng theo trang giấy kia. Hoàn toàn làm chủ, hoàn toàn thư thái với tất cả những bộn bề. Hoặc cho tôi ngồi ở bên đó thôi, bởi góc bàn bên đó sao lại thanh tịnh quá đỗi vậy. Ừ, sự thanh tịnh cũng lại trở thành nhỏ nhoi như thế: được học bài trước một khung cửa sổ phủ đầy nắng xanh. Tôi ném cây bút theo một góc xiên nhẹ để nó lăn lông lốc trên mặt bàn. Chị quay ra nhìn tôi, một lát tôi mới ý thức được hành động của mình, gọi nhỏ:
- Chị ơi ...
Chị nhướn cao đôi mày tỏ ý đợi chờ.
- Em không hiểu bài này…
Chỉ có thể nói thế thôi để chị dừng bút mà nhìn về phía tôi. Ngoài ra tôi chẳng nghĩ được lý do nào khác. Tôi đảo mắt xung quanh, trong đầu cố sắp xếp lại ý nghĩ để gợi ra trong mình một vài câu hỏi. Thật quái, óc tôi lập tức rối tung lên và không tìm ra một mẩu bài nào mà hỏi. Thế là thay vì mở miệng nói tôi cứ nín thinh dán mắt vào cuốn tập của chị trên bàn. Những nét chữ đẹp, có lẽ nó còn đẹp ở cả nghĩa bóng nữa.
-------------------------
Và dường như, chúng thật lạ…
-----------------------
Bắt gặp ánh mắt đi lạc của tôi, chị nhanh tay gấp cuốn sổ lại.
- Không được đọc đâu nhé!
Bẹo má tôi một cái rõ đau, chị nhét cuốn sổ trở lại giá sách và lừ mắt đe dọa:
- Tập trung học hành đi, em không được trượt cấp ba đâu đấy.
Bỗng dưng miệng tôi lại kéo thành một nụ cười ngu ngốc. Cử chỉ rõ ràng là thân thiện mà.
Tôi phát hiện ra chị tôi không học nhiều như tôi thường cho là vậy. Bởi lần trót nhìn kĩ cuốn sổ đó tôi mới biết phần nhiều thời gian chị ngồi ở bàn học là ngồi cùng cuốn sổ đó. Đương nhiên tôi cũng biết đó không phải sách vở vì nó chi chít chữ chứ không có hình họa số má như những cuốn khác. Có lẽ đó là nhật kí của chị, hoặc một cái gì đó ghi chép những tâm sự riêng tư của chị chăng? Thế nên chị không muốn tôi đọc? Nhưng lại dễ dàng để tôi nhìn thấy. Rốt cục nó có gì bí mật hay không? Tôi muốn được biết quá. Tôi hào hứng với tưởng tượng rằng trong đó có biết bao điều , những trải nghiệm, những tình cảm, những suy nghĩ đã dẫn dắt thế giới của chị đến trạng thái hoàn hảo hình cầu trong trí tôi. Hình ảnh cuốn sổ bìa vuông vắn với những nét chữ trôi nghiêng cứ giục giã.
***
- Thưa ba…
Ông kéo tôi vào lòng, vỗ về lưng tôi và cấttiếng sang sảng:
- Chào con, con gái!
Vừa lúc gục cằm mình lên vai ông, một cảmgiác rất thật dịu dàng lan tỏa bên tôi. Tôi ở trong vòng tay dượng mà run rẩy. Baonhiêu lâu để được ôm ấp bởi một bời vai vững chãi như thế, mà rồi như thế sẽ đượcbao lâu. Người đàn ông này thực sự có thể tin yêu được phải không? Một ngườicha ư, hay đó là một gia đình ?
~~~~~~~~
Chị tựa người lên mép cửa, quay lưng về phíatôi. Tấm kính cửa sổ trong phòng hắt lại phía tôi một gương mặt mờ ảo nhờ nhờ -một dáng người nhỏ bé đầy kiêu hãnh. Tôi thấy chị đang nhìn tôi. Và tôi bị thôimiên bởi cái nhìn đó.
~~~~~~~~
Mẹ tôi nói rằng ba tôi muốn tôi ở chung phòngvới chị. Mặc dù ngôi nhà này không thiếu phòng cho tôi nhưng theo những gì mẹtôi nói thì ba muốn tôi và chị gần gũi nhau hơn. Tôi hơi dợm mình bởi ý tưởngđó. Tuy vậy tôi chẳng thắc mắc thêm bởi tôi cũng không muốn phải ở một mình. Dọnđồ vào phòng, tôi không khỏi ngạc nhiên bởi sự đơn giản trong cách bài trí. Mộtcái giường gỗ trầm. Một tủ quần áo. Bốn bức tường treo đầy giấy khen. Bàn họckê ngay ô cửa sổ nhìn ra ngoài ngõ phố. Một vài bông hoa gấc cuối mùa màu vànglợt vươn vào khung cửa. Không gian đủ rộng cho hai người và hoàn toàn thênhthang cho một người. Tôi đến bên cùng mẹ sắp xếp đồ đạc của mình. Cũng không cónhiều lắm và tất cả những chỗ dùng chung chị đều đã xếp gọn gàng cả cho nên tôikhông tốn nhiều thời gian để khiến mọi thứ tươm tất. Mẹ tôi vuốt nhẹ tóc tôi. Rấtlâu rồi tôi không có cảm giác được ở gần mẹ lâu như thế dù cho tôi mới gặp mẹchưa đầy nửa ngày. Có lẽ cảm giác về tương lai có thể giúp kéo dài hiện tại vìtôi đang biết rằng rồi đây tôi sẽ được ở bên mẹ ngày ngày. Sẽ không còn nhữngsáng dậy thật sớm tiễn mẹ đi. Lâu thật lâu, nửa năm… có khi đến một năm…
- Đừng sợ chị con nhé, nó là một đứa trẻ tốt.
Tôi chưa hiểu ý mẹ muốn nói gì. Rằng chị tôisẽ khùng lên cau có với tôi hay nhiếc mắng tôi ư? Và tôi đừng vì thế mà ghét bỏchị? Hóa ra, có những sự thực mình nên chấp nhận rằng nó không như ta mơ tưởng.Tôi vui lòng nghĩ như thế bởi mơ hồ nhận ra, cái mẹ tôi cần bây giờ chỉ là một nơibình yên cho cả mẹ và tôi, để những quá khứ của năm tháng, sự mất mát ba để lạitrong tim mẹ, bươn chải và xa cách giữa hai mẹ con tôi dừng lại hết. Mẹ chỉ cầntôi được an tâm. Nhưng dẫu mẹ có không nói gì chăng nữa, tôi cũng đã sẵn sàng đểchịu đựng và không ghét bỏ chị. Hơn ai hết, tôi cũng mong mẹ được an tâm.
- Em cần thêm tủ để sách không ?
Tôi lắc đầu.
- Ngủ chung không sao chứ?
Tôi lắc đầu.
- Chịu được điều hòa không?
Tôi gật đầu.
Chị nheo nheo mắt nhìn tôi:
- Lại đây nào !
Tôi líu ríu chạy đến.
- Em sao thế? Sợ à?
Chị đặt hai tay lên sát tai tôi, nhìn tôi soi xét. Khuôn miệng nhỏ nhắc mấp máy những tiếng như thì thầm. Tôi ù cả tai đi và cảm giác như mình đang bị dẫn dụ bởi những tiếng nói ma. “ Không, không, không” . Tôi ngập ngừng trong óc như vậy nhưng đầu tôi vừa lắc vừa gật lia lịa và mặt mày méo mó thành một thái độ khó hiểu. Tôi mếu máo khóc như bị đánh đòn. Quá bất ngờ, chị cuống cuồng lấy tay bịt miệng tôi và vụng về dỗ dành:
- Yên nào, chị có làm gì đâu…
Mãi tới khi tôi cố nuốt những tiếng gào thành tiếng ư ư trong cổ họng, chị mới buông tay khỏi tôi. Rõ ràng là chị chưa hề quát nạt đánh mắng tôi như tôi có thể tượng tượng, thế thì sợ cái gì, khóc cái gì. Tôi không biết, tôi chỉ biết sợ và bị quên hết những cố gắng tự hứa hẹn trong đầu. Đứng nhìn tôi sững lại một lát, chị cầm theo một tập vở và bỏ ra khỏi phòng. Tôi ở lại, thẫn thờ nghĩ rằng mình là một đứa nhà quê yếu đuối lại rất hay ăn vạ chăng. Tôi trèo lên giường rấm rứt khóc. Phần tôi muốn chạy ngay đến chỗ mẹ, phần tôi lại không muốn mẹ phải lo lắng vì vừa mới đây mẹ tôi còn dặn tôi đừng sợ. Chẳng biết phải làm gì, tôi nằm xuống kéo chăn trùm kín mít, lạy trời cho giấc ngủ đến nhanh. Trước khi chị quay trở lại, tôi không muốn một cảm giác nào thêm nữa.
***
Trí nhớ của tôi về những ngày sống với chị sau đó là tối sẫm. Nhưng đừng vội nghĩ đến điều gì bi thảm quá như đánh đập hay đại loại thế bởi vì tôi vẫn sống rất tốt trừ một điều: Chị tôi có một cuộc sống thật hoàn hảo. Hoàn hảo theo cách hiểu của tôi là một kiểu miêu tả hoa mỹ một cách vụng về về sự đủ đầy. Chị không phải xinh đẹp lắm nhưng có một khuôn mặt nhìn vào rất dễ mến. Chị không phải người quá hoạt bát hòa đồng nhưng cũng có nhiều đủ bè bạn để đi học chung, ghé nhà chơi mỗi dịp đặc biệt. Chị không học quá siêu sao nhưng đủ thành tích để gọi là học giỏi, biết mỗi thứ một chút để gọi là uyên bác. Chị ngoan ngoãn với cha mẹ, khéo léo với mọi người để hai người họ tin tưởng hoàn toàn vào mọi quyết định của mình …
Và bởi tất cả những điều như vừa đủ đó, trong chị dường như không có thiếu vắng điều gì. Thế tôi gọi là hoàn hảo. Chỉ khi một con bé nhà quê ngốc nghếch tôi xuất hiện, tôi như mặc định là một phần thừa đeo dính bên ngoài thế giới của chị: không dứt ra, cũng khó bước vào được. Mẹ tôi dù sao cũng là mẹ, còn tôi – gia đình cũng có thể chẳng cần em. Giả thiết tôi chẳng là phần nào cũng được đi nhưng giả thiết đó thật là buồn nếu nó trở thành sự thật. Bởi chính tôi từ khi đặt chân vào ngôi nhà này đã mong muốn rất nhiều được làm một phần đúng nghĩa trong của cái thế giới đó. Nếu tôi trò chuyện với chị, chị sẽ vui vẻ đáp tôi, nhưng nếu tôi không, chị cũng có thể cả ngày chẳng nói với tôi câu nào. Nếu tôi ôm chị khi ngủ chị sẽ vòng tay ôm tôi, nhưng nếu tôi không, cả đêm tôi có thể lạnh rất nhiều vì khoảng trống phía sau lưng. Nếu tôi hỏi bài chị chị sẽ tận tình giảng giải cho tôi hiểu, nhưng nếu tôi không, chị vẫn sẽ chăm chú vào những cuốn sách của mình… Mọi chuyện xem ra vẫn còn tốt bởi dù sao chăng nữa chẳng phải tôi, chứ không phải chị, mới là người kiểm soát mọi tình huống hay sao? Thế nhưng bây giờ tôi mới biết, khi chúng ta ngưỡng mộ một cái gì sẽ nảy sinh ý trân trọng và gìn giữ. Đôi khi trước những lúc muốn cất tiếng gọi chị, tôi lại cảm giác có cái gì ngăn mình lại và bảo tôi hãy tự làm đi, một mình. Cứ như thế tình cảm chị em tôi trở thành một kiểu chị em vô cùng kì quặc, tuy yêu thương mà lại yêu thương hờ hững, đầy xa cách và khách sáo. Nó khiến hai chúng tôi khó gần gũi nhau như ba tôi lo lắng, khiến tôi sợ hãi khi ở gần chị như mẹ tôi lo lắng. Sợ một sự động chạm có thể phá hỏng điều mà ta mến yêu. Tôi vì sợ, vẫn đứng cách chị một bức tường.
-----------------
Còn chị vì một giá trị nào đó, không cần tôi lại gần.
---------------
Mùa xuân ba tháng của tôi giãn nở theo mọi hướng: dài ra, rộng ra, sâu thẳm khiến tôi thấy mình càng ngày càng bơ vơ trong mùa ấy. Có một ngày như hôm nay, tôi vui vì hoa trắng rụng đầy sân, buồn vì đi học bị một chiếc xe máy quẹt vào mình chửi vài câu thô thiển, nhớ một mùi khói đượm hương khi ngang qua một ngôi đền chẳng rõ tên…
Hình như tôi đang tập dần để buồn vì những cái không đáng buồn, vui vì những cái không đáng vui, nhớ những cái không đáng nhớ…
Còn những thứ thực sự khiến mình rung cảm đã không còn gặp lại nữa. Có phải đó là lối sống của một người không phải thuộc về nơi phố thị ? Đưa mắt qua khung cửa sổ nhìn dòng người chật ních ngoài phố, xe cộ, bụi bặm, ồn ã … thật là một cảm thán khó nói ra. Tôi gục đầu xuống mặt bàn nhìn theo con chữ nhảy múa. Những con chữ vo tròn sự lo lắng về việc học hành làng nhàng của tôi thành một khối nặng. Tự nhiên thấy sao mình lại trở nên xa lạ thế, cứ như mình đang chẳng còn là mình. Làm thế nào để có một cuộc sống ăn nhập với không gian này? Làm thế nào để khỏi cảm thấy lạc lõng ở chốn đông người? Làm thế nào để chạy thật nhanh mà không có cảm giác bị bỏ rơi? Tôi không biết.
Cây bút trong tay tôi bắt đầu xiên xéo, viết bậy bạ. Và tôi chẳng buồn quan tâm. Phía bên kia bàn, chị tôi vẫn miệt mài viết trên cuốn vở của chị. Bàn tay chị di di trên trang giấy, những nét chữ nghiêng nghiêng chảy như nước nguồn. Viết không ngừng tay, viết không cần nghĩ, viết không nhìn ngang dọc, viết như trong đầu tự nó trào ra. Chị viết cái gì vậy chứ? Tôi ước ao bao nhiêu có đôi tay viết kia, cái đầu nghiêng theo trang giấy kia. Hoàn toàn làm chủ, hoàn toàn thư thái với tất cả những bộn bề. Hoặc cho tôi ngồi ở bên đó thôi, bởi góc bàn bên đó sao lại thanh tịnh quá đỗi vậy. Ừ, sự thanh tịnh cũng lại trở thành nhỏ nhoi như thế: được học bài trước một khung cửa sổ phủ đầy nắng xanh. Tôi ném cây bút theo một góc xiên nhẹ để nó lăn lông lốc trên mặt bàn. Chị quay ra nhìn tôi, một lát tôi mới ý thức được hành động của mình, gọi nhỏ:
- Chị ơi ...
Chị nhướn cao đôi mày tỏ ý đợi chờ.
- Em không hiểu bài này…
Chỉ có thể nói thế thôi để chị dừng bút mà nhìn về phía tôi. Ngoài ra tôi chẳng nghĩ được lý do nào khác. Tôi đảo mắt xung quanh, trong đầu cố sắp xếp lại ý nghĩ để gợi ra trong mình một vài câu hỏi. Thật quái, óc tôi lập tức rối tung lên và không tìm ra một mẩu bài nào mà hỏi. Thế là thay vì mở miệng nói tôi cứ nín thinh dán mắt vào cuốn tập của chị trên bàn. Những nét chữ đẹp, có lẽ nó còn đẹp ở cả nghĩa bóng nữa.
-------------------------
Và dường như, chúng thật lạ…
-----------------------
Bắt gặp ánh mắt đi lạc của tôi, chị nhanh tay gấp cuốn sổ lại.
- Không được đọc đâu nhé!
Bẹo má tôi một cái rõ đau, chị nhét cuốn sổ trở lại giá sách và lừ mắt đe dọa:
- Tập trung học hành đi, em không được trượt cấp ba đâu đấy.
Bỗng dưng miệng tôi lại kéo thành một nụ cười ngu ngốc. Cử chỉ rõ ràng là thân thiện mà.
Tôi phát hiện ra chị tôi không học nhiều như tôi thường cho là vậy. Bởi lần trót nhìn kĩ cuốn sổ đó tôi mới biết phần nhiều thời gian chị ngồi ở bàn học là ngồi cùng cuốn sổ đó. Đương nhiên tôi cũng biết đó không phải sách vở vì nó chi chít chữ chứ không có hình họa số má như những cuốn khác. Có lẽ đó là nhật kí của chị, hoặc một cái gì đó ghi chép những tâm sự riêng tư của chị chăng? Thế nên chị không muốn tôi đọc? Nhưng lại dễ dàng để tôi nhìn thấy. Rốt cục nó có gì bí mật hay không? Tôi muốn được biết quá. Tôi hào hứng với tưởng tượng rằng trong đó có biết bao điều , những trải nghiệm, những tình cảm, những suy nghĩ đã dẫn dắt thế giới của chị đến trạng thái hoàn hảo hình cầu trong trí tôi. Hình ảnh cuốn sổ bìa vuông vắn với những nét chữ trôi nghiêng cứ giục giã.
***











